top of page
  • Black Facebook Icon
  • Black Instagram Icon

Mùa dịu dàng

Writer's picture: Hydrangea11Hydrangea11

Có người hỏi tôi “ Mùa nào dịu dàng nhất, hở em?”. Tôi ngậm ngùi nghĩ về sắc thu bên khung cửa sổ.

Mùa thu cứ nhẹ nhàng lướt qua ngoài kia, bên hiên nhà cạnh chân đồi, mùa thu đang hiện trên đôi mắt của kẻ mộng mơ, của cô gái đang hoài niệm về tình yêu nồng nàn trong nền thu rực rỡ. Đã bao mùa thu đi qua không còn vương chút nắng trong trái tim một đóa hoa rệu rã vì cô độc. Thế mà từ khi nào thu nhẹ nhàng bước tới mang cả chàng trai mà cô yêu.

Cô và anh gặp nhau vào một mùa thu năm cô đang học lớp 6. Cái tên lù khù, ít nói lại còn thấp tịt đó lại bước sang ngồi đúng bên cạnh cô. Cô tỏ vẻ khó chịu không thèm nhìn lấy một lần khuôn mặt ấy. Nhưng cô không ngờ tháng ngày sau, đó lại chính là người mà cô tin tưởng nhất. Có lẽ vì anh ít nói nên cô tin tưởng vào những lần tâm sự xuyên đêm của hai đứa. Không biết từ khi nào hai con người cùng bàn dần trở thành cuốn nhật ký của nhau, lật hết trang này qua trang khác trong những ngày mà hai đứa cùng đi qua.

Anh và cô cứ say đắm trong mối tình dịu dàng như thế. Cái cảm giác khi hai con người cùng yêu và được yêu thật đáng trân quý biết bao. Anh thích bắt kịp khoảnh khắc có cô trong chiếc Minolta mà anh hay mang. Cô lại thích hát trong bài nhạc có người cô yêu. Anh là một người khá kỳ lạ cô thường đánh giá về anh như thế. Điển hình là anh xuất hiện sau cơn mưa cùng chiếc ô hay thật đúng những lúc cô trực trào nước mắt, bất kể trong niềm vui, nỗi buồn gói gọn vào cái tên “Anh”.

Hôm ấy, hai đứa gặp nhau trên cánh đồng có duy nhất nhấp nhô lên một cái cây. Anh dắt chiếc xe đạp chậm rãi đi đến, cô nhẹ nhàng ngồi sau lưng anh nghe tiếng gió hát bên tai. Cô hát theo chiều gió trên con đê quen thuộc, tiếng lách cách đạp xe cùng tiếng gió, tiếng suối hòa vang lên khúc nhạc yêu. Từ trên cao nhìn xuống điểm sáng nhất chính là đôi tình nhân trẻ người đạp xe, kẻ hát trên bờ đê giữa cánh đồng. Lát sau anh dừng lại cầm trong túi ra một đóa tú cầu bằng nhựa mà cô thích. Ánh mắt hai con người chạm nhau thêm vào đó một nụ cười khe khẽ. Một mối tình thu cứ dịu dàng trong sắc của mùa lá vàng rơi tưởng chừng sẽ là mãi mãi.

Đáng tiếc thay, mùa thu không bất động mà vẫn luôn dịch chuyển chầm chậm theo thời gian. Bàn tay cố nắm nhưng thu cứ lọt qua kẽ tay đã không còn là thứ mà cô có thể níu kéo. Thu cứ dửng dưng qua đi chỉ còn lại cái giá buốt của ngày thu tàn. Anh bay sang xứ lạ vào mùa đông năm ấy. Theo thời gian những bức hình anh chụp từ khi nào không còn bóng dáng cô gái thân quen, cũng như lời bài hát của cô không còn anh nữa. Chiếc áo len dày choàng lên cổ, cô hà hơi nóng vào bàn tay cho đỡ lạnh. Từ trên cao nhìn xuống chỉ còn một cô gái mơ màng đi qua những kỷ niệm, trên con đê ngày nào.

Năm nay cô đã tốt nghiệp đại học, trở về chốn quê cũ ngồi bên hiên nhà, sắc thu len lỏi qua kẽ tóc như vỗ về. Thu đã từng dịu dàng như giọt nước mắt đang lăn trên khóe môi cô. Cô thì thầm: “Bên đó liệu thu có dịu dàng với anh không? Thanh xuân của em”.



5 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


JOIN MY MAILING LIST

Thanks for submitting!

© 2023 by Lovely Little Things. Proudly created with Wix.com

  • Instagram
  • Facebook
bottom of page