top of page
  • Black Facebook Icon
  • Black Instagram Icon

Hành trình của Ajisai

Writer's picture: Hydrangea11Hydrangea11

(Câu chuyện này là những tưởng tượng về một cô gấu trúc có suy nghĩ, cảm xúc và tình yêu thương.)

Ajisai là một cô gấu nhỏ, sinh sống trong một khu rừng nhỏ. Một ngày nọ cô bị lạc và đó là khởi nguồn của tất cả điều ly kỳ mà cô đã trải qua.

Little Forest là khu rừng nhỏ, đúng như nghĩa tiếng Anh của cái tên ấy. Đó là người anh cũng là nơi đã bao bọc, chở che và chứng kiến sự ra đời của Ajisai. Chốn ấy có bình yên và hơn hết là chứa đựng tình yêu của Ajisai.

(Một ngày trước khi bị lạc.)

Ngày… tháng… năm…

Ôi…! Một ngày tuyệt vời, tôi đã nao lòng vì nắng mới. Bình minh ló rạng và tôi bắt đầu khám phá cùng Little Forest. Chẳng là hôm qua Little Forest đã ghé vào tai tôi và nói rằng “Anh đã tìm được một chỗ vui chơi mới cho em, mai anh dắt em đi”. Thực là tôi phải nể cái sự thấu đáo của anh ấy, anh ấy luôn khiến tôi vui và khi tìm ra bất kì một khám phá nào anh luôn muốn kéo tôi đi bằng được - Cái góc nhỏ kia cũng không ngoại lệ.

Tôi và anh đã vui chơi nguyên nửa ngày, chúng tôi cũng phải mất vài giờ mới đến được góc nhỏ ấy. Đến nơi tôi thấy ngập ngụa lá trúc và phải với lấy vài lá ăn tạm cho đỡ đói. Anh cứ nhìn tôi rồi phì cười bảo:“ Cô chỉ được cái ham ăn”. Tôi vừa nhồm nhoàm vừa nhíu mày nhìn anh kiểu không thích anh nói điều đó. Tôi đào bới vài lỗ đất nhỏ để trồng vài cây, chả là so với việc hít khí CO2 khó nhọc thì ta nên tự tạo ra dưỡng khí Oxy cho khu rừng này.

Chiều đến, tôi đã làm rất nhiều điều thú vị cùng anh ấy như nhảy múa, trèo cây hay bắt bướm hái hoa. Ôi chà! Nhiều khi tôi cũng thấy mình tinh nghịch đáo để nhưng mặc kệ, tôi lại cứ thích làm phiền anh ấy nhiều hơn đó. Chỉ có một điều khiến tôi khá buồn chính là cuối chiều, khi tôi ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm tôi đã thấy những cánh chim di bay về phương Nam. Hẳn là mùa đông sắp đến, tôi cứ mường tượng cảnh chốn rừng này phủ một màu lạnh lẽo. Ôi thôi! Thật buồn ngủ sau một ngày mệt mỏi, tôi phải làm công chúa ngủ trong rừng ngay thôi.

(Sau khi bị lạc.)

Ngày… tháng… năm…

Little Forest anh đang nơi đâu? Cứu em được không? Em xin lỗi vì đã không nghe lời mà cứ đi khám phá một mình. Em đã thấy một cái hang ngay trên mặt đất và em đã sà xuống ngay tức khắc. Khi tỉnh dậy em đã ở đây, một nơi khiến em khá sợ hãi. Cái hang quái quỷ ấy đã khiến em đau điếng cùng cực giờ máu vẫn chảy ở chân. Hình như em đang bị nhốt thì phải, nơi này tăm tối và bốc mùi đất đầy hôi hám. Em đã kéo mấy thanh sắt liên hồi và dùng hết sức bình sinh để chui qua mấy cái thanh sắt chắn. Nhưng em dần cảm thấy mình yếu đuối, em đã dùng hết sức nhưng không thể chống chọi được cái thứ đáng ghét đang giam cầm em nơi đây.

Ngày… tháng… năm…

Có tiếng bước chân ở xa kia, có cả tiếng con người đang nói. Hẳn là em sắp được ra khỏi nơi này sao? Không, tiếng bước chân đang gần lại, tiếng người cũng gần thêm nhưng lại thêm vào đó tiếng súng như lấy hết đi niềm hy vọng của em.

Little Forest, tiếng bước chân đang tiến về phía em anh ạ? Có khi nào? Có khi nào?… Không em phải nghĩ tích cực lên, anh đã nhiều lần nói với em như vậy? Vào cái giây phút một con vật thấy sự nguy hiểm gần kề có lẽ đó cũng là thứ cảm giác mà con người trải qua. Có hơn là con người có thể nghĩ mọi thứ để thoát khỏi nghịch cảnh còn với một con vật như em, cho đến cùng sự an toàn cũng đều nằm gọn trong tay con người mà thôi.

Em cứ tưởng như nhịp tim sẽ phải dừng vài nhịp vì đã không còn thở được nữa. Người ấy đã đến đứng trước mặt em, khuôn miệng có phần nhoẻn miệng cười vẻ thỏa mãn. Hắn mở ra một cái bị và cầm một nắm lá trúc đã héo, hắn nhanh chóng vẩy thêm ít nước vào lá và hất nắm lá ấy đến ngay bên cạnh em. Sau đó hắn quay lưng đi, thốt ra một tiếng cười man rợ và không nhìn lại.

Em bất động trong bóng tối nhiều phút sau đó mới có thể hoàn hồn, tiếng cười ấy vẫn văng vẳng bên tai tựa như có thể chui lọt vào luôn trong một giấc mộng kinh dị. Thật lâu sau đó khi tiếng chim và dế choắt hòa vang những bản nhạc báo hiệu về đêm, em mới bình tĩnh lại và run rẩy cầm lấy vài chiếc lá trúc đã héo nhanh chóng đưa vào mồm và nuốt cái ực. Đó là những chiếc lá trúc khó nuốt nhất mà em từng ăn.

Ngày… tháng… năm...

Đã vài ngày trôi qua mới có thể thấy được chút ánh nắng qua cái khe nhỏ. Một lần nữa tiếng bước chân lại tiến đến nhưng em đã bình tĩnh hơn lúc trước. Có vẻ như đó là tiếng bước của khá nhiều người, họ đang lôi theo một thứ gì đó khá nặng nhọc. Cuối cùng họ cũng đến mang theo một anh bạn gấu khác. Có lẽ anh bạn gấu này cũng đã sà vào bẫy của con người như em. Bạn gấu này mập mạp hơn em rất nhiều và bạn ấy cũng có vẻ khỏe mạnh với sự chống cự liên tục lên những thanh sắt. Em nhìn bạn lúc lâu, lần đầu tiên có được thứ cảm giác an ủi. Dù sao nơi này cũng không chỉ mình em ở đây nữa…

Ngày… tháng… năm…

Kể từ khi có anh bạn mới đến, chúng em đã nhanh chóng hiểu được hoàn cảnh của nhau và tự bảo nhau phải phấn chấn. Cùng suy nghĩ đến một ngày có thể thoát ra được chốn tăm tối này. Hôm nay, anh bạn đã nhường cho em những chiếc lá trúc còn tươi trong đống lá trúc héo đang ngập ngụa nền đất. Bạn ấy đã kể về gia đình của mình ở trong một khu rừng lớn và những sự việc đưa cậu đến đây. Bạn ấy khác em ở chỗ mạnh mẽ hơn em và luôn có niềm tin rằng sẽ có cách để chúng em vượt qua. Đối với em sự xuất hiện của bạn như một thứ ánh sáng ở cuối con đường và luôn mang theo niềm an ủi lớn qua cách kể chuyện của bạn ấy.

Ngày… tháng… năm…

Có điều gì đó đang xảy ra và không mấy tích cực.

Bọn chúng vừa đến mở chiếc cửa sắt và lôi anh bạn ra một cách thô bạo. Anh bạn chỉ kịp ngoái đầu nhìn lại và ra hiệu rằng em đừng lo lắng. Nhưng tại sao có một thứ linh cảm đồng loại đang khiến em sợ hãi, chỉ hy vọng rằng đó là cảm giác sai. Nhưng khi nghĩ về những điều bạn ấy nói em đã trấn an tinh thần và hy vọng vào những điều tốt đẹp.

Nhưng đáng tiếc cái thứ linh cảm đồng loại ấy lại ít sai. Đêm hôm ấy, khi tiếng súng lần thứ hai vang lên. Một tiếng hú bi thương trong đêm như nói lời ly biệt. Giọt nước mắt lã chã rơi, vĩnh biệt người bạn chỉ biết lấy lá trúc làm món ngon và luôn mang lại những điều tích cực. Chúng ta làm sao thoát được cửa tử thần khi đứng trước những con người luôn đi tìm kiếm mật gấu. Bất kể họ đạt được mục đích gì thì cũng đều dẫn đến những tiếng hú bi thương trong đêm mà họ cho là thường tình mà thôi.

Ngày… tháng… năm…

Lần đầu tiên con người di chuyển chiếc cũi của em ra ngoài, có vẻ như họ sẽ chuyển đi nơi khác. Kỳ lạ là những người đến đều đeo một thứ gì như rọ mõm và nghe như rằng có một loại bệnh gì đó đang xâm chiếm con người. Có lẽ con người đang hứng hậu quả sau những điều mà họ đã làm cho mẹ thiên nhiên chăng?

Ngày… tháng… năm…

Em đang được di chuyển qua những vùng đất sườn dốc gập ghềnh, nhiều thung lũng và đá. Họ đang di chuyển nhanh chóng và vô cùng cảnh giác. Mõm của em đã bị dọ lại vì họ sợ em phát ra tiếng. Vì đang ở trong một cái bao đen nên em hoàn toàn mất ý thức về nơi đang đi qua. Bỗng chốc một cơn rung lắc tột độ có vẻ như họ đang di chuyển rất nhanh hơn tất thảy. Đột nhiên có cái thứ gì đó đột ngột làm nó dừng lại em như sắp văng ra khỏi cái bị đen và người em xoay tứ tung các góc.

Khi em tỉnh lại đầu vẫn đau như búa bổ, nhưng không gian thì hoàn toàn khác và rộng rãi. Ở đây có nhiều cây xanh và tiếng chim hót ríu rít. Từ đằng xa có bóng một người mặc bộ áo quần màu xanh, đội chiếc mũ gắn sao vàng. Không hiểu sao em lại thấy an toàn và không hề cảnh giác trước người này. Người đó đưa cho em nắm lá trúc còn tươi với ánh mắt trìu mến, sau đó nở một nụ cười hiền dịu và bước đi.

Ngày… tháng… năm…

Chuyến đi lạc ấy như một giấc mơ, những người mặc áo xanh đã đưa tôi trở lại Little Forest, tôi đã rất hạnh phúc khi được trở lại chốn này.

Hôm nay trời đang mưa nhẹ, khu rừng bước vào mùa đông như dự kiến. Tôi đã nghĩ về cuộc hành trình của mình, về anh bạn mà tôi đã gặp và những điều đã trải qua. Tôi thầm cảm ơn hành trình không định trước, thật ra ở thế giới loài người vẫn có những người luôn dốc lòng, dốc sức bảo vệ những sinh vật như tôi. Lúc ấy khi nghĩ đến những chiếc mũ gắn sao vàng năm cánh tôi lại tự bật cười. Giá như có thêm người như thế thì hẳn nhiên mùa đông cũng không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của chúng ta.

Ngày… tháng… năm...

Thoáng chốc thời gian đã trôi qua hệt “bóng câu qua cửa sổ” tôi đang chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ 19. Thoáng chốc tôi cũng đã trở thành một bà cụ gấu. 10 năm đã đi qua, khu rừng này đã có rất nhiều loài gấu và nhiều động vật quý hiếm được sống một cuộc sống đích thực. Dưới vòm của một khu rừng u tịch đã thấp thoáng những nhành hoa vươn mình trong nắng sớm.

Tôi đang dạo bước cùng Little Forest, khi chúng tôi ngước lên bầu trời xanh thẳm có cánh chim di bay về phương Bắc. Chúng tôi nhìn nhau hạnh phúc và hẳn anh cũng đang nghĩ như tôi rằng: “Mùa xuân đến rồi anh nhỉ?”.

(Hết)




5 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


JOIN MY MAILING LIST

Thanks for submitting!

© 2023 by Lovely Little Things. Proudly created with Wix.com

  • Instagram
  • Facebook
bottom of page